Cuộc họp này đã được Văn phòng
quan sát viên thường trực của Toà Thánh tổ chức cùng với Văn phòng đặc trách về
Phòng ngừa diệt chủng của Liên Hiệp Quốc. Phát biểu trong dịp này có Đức
Hồng y Pietro Parolin Quốc Vụ Khanh Toà Thánh, và các vị lãnh đạo Hồi giáo, Do
thái và các tôn giáo thiểu số, cũng như các giới chức liên hệ của Liên Hiệp
Quốc liên quan tới trách nhiệm che chở người dân.
Đức Hồng y Pietro Parolin phát biểu tại cuộc
họp
Sau lời chào mừng của Đức Tổng
Giám mục Bernardito Auza, Quan sát viên thường trực của Toà Thánh cạnh các tổ
chức của Liên Hiệp Quốc tại New York; tới phiên ông Simon Adams, Giám đốc điều
hành Trung tâm toàn cầu của trách nhiệm che chở. Ông Adam Dieng, cố vấn đặc
biệt của văn phòng Liên Hiệp Quốc đặc trách việc phòng ngừa diệt chủng, trình
bày chiến thuật khích lệ các vị lãnh đạo tôn giáo là các tác nhân tích cực
trong việc phòng ngừa các tội phạm tàn ác, đặt biệt ngăn chặn việc xúi dục bạo
lực. Ông Bani Dugal, Giám đốc tổ chức Bahai quốc tế, Imam Yahya Pallavicini,
của cộng đoàn hồi giáo Ialia, rabbi Arthurr Schneier, rabbi trường hội đường
Park East New York cũng đã lần lượt lên tiếng.
Trách nhiệm che chở là một điều
lệ quốc tế tìm bảo đảm cho luật lệ quốc tế không thất bại trong việc ngăn chặn
các tội phạm tàn ác như: Diệt chủng, tội phạm chiến tranh, thanh lọc chủng tộc
và các tội chống lại nhân loại. Luật này đã được các quốc gia thành viên Liên
Hiệp Quốc đồng thanh chấp nhận trong hội nghị hồi năm 2005 có sự tham dự của
các quốc trưởng và chính quyền toàn thế giới.
Mục đích của cuộc họp nói trên
là cống hiến cơ hội cho một cuộc thảo luận về hoạt động không thể thiếu, mà các
vị lãnh đạo tôn giáo và các tổ chức quốc tế có thể làm để phòng ngừa các
tội phạm tàn ác, cũng như xây dựng các xã hội hoà bình.
Để cho cuộc họp đem lại nhiều
kết quả, đã có một bảng câu hỏi được phân phát để mọi người cùng suy tư: Các vị lãnh đạo tôn giáo và các
tác nhân có thể cộng tác với các chính quyền và các cơ cấu khác như thế nào để
trợ giúp họ trong trách nhiệm che chở và thăng tiến đối thoại và tôn trọng lẫn
nhau và chấp nhận sự khác biệt? Các vị lãnh đạo tôn giáo và các tổ chức tôn
giáo cần những gì nơi các chính quyền và các tổ chức khác để chu toàn sứ mệnh
là những người làm hoà bình? Các vị lãnh đạo tôn giáo và các tác nhân có thể
góp phần vào việc phòng ngừa và chống lại việc xúi dục hận thù, đối nghịch và
bạo lực như thế nào? Các vị lãnh đạo tôn giáo có thể được khích lệ lên tiếng
thế nào, không chỉ khi cộng đoàn của mình bị nhắm tới, nhưng cả khi các cộng
đoàn tôn giáo khác bị tấn công nữa? Các cộng đoàn tôn giáo có thể sử dụng các
phương tiện truyền thông xã hội để có thể làm vang lên diễn văn tích cực của
mình và tích cực thăng tiến sự khoan nhượng như thế nào? Sau các tình hình bạo
lực tàn ác, các vị lãnh đạo tôn giáo và các tác nhân có thể góp phần vào việc
thăng tiến sự thật và sự hoà giải cần thiết cho việc chữa lành các xã hội bị
chia rẽ như thế nào?
Những gì Đức Giáo hoàng Phaolô
VI nói trước hàng lãnh đạo toàn thế giới, khi đến viếng thăm và phát biểu tại
Liên Hiệp Quốc ngày mùng 4 tháng 10 năm 1965 tức cách đây 61 năm, vẫn còn rất
thời sự. Ngài ca ngợi Liên Hiệp Quốc như là một tổ chức có sứ mệnh cao quý là
làm cho mọi dân tộc trở thành anh em với nhau, tuy khác biệt nhưng bình đẳng
với nhau. Nhưng không thể là anh em, nếu không khiêm nhường. Chính kiêu căng,
ngạo mạn khơi dậy các căng thẳng và chiến đấu cho uy tín, cho sự thống trị, cho
khuynh hướng thực dân, cho ích kỷ và bẻ gẫy tình huynh đệ… Tổng thống John
Kennedy đã nói một câu đáng ghi nhớ: “Nhân loại phải chấm dứt chiến tranh, hay
chiến tranh sẽ chấm dứt nhân loại”. Chỉ cần nhớ tới máu của biết bao triệu
người đã đổ ra, biết bao nhiêu khổ đau, các tàn sát vô ích và đổ vỡ kinh hoàng
làm nảy sinh ra giao kèo hiệp nhất quý vị, với lời thề là lịch sử tưong lai của
thế giới phải thay đổi: không bao giờ chiến tranh nữa, không bao giờ chiến
tranh nữa! Hoà bình, hoà bình phải hướng dẫn vận mệnh của các dân tộc và của
toàn nhân loại… Quý vị dư biết rằng hoà bình không chỉ được xây dựng với chính
trị và sự cân bằng các lực lượng và các lợi nhuận, nhưng còn được xây
dựng với tinh thần, các tư tưởng, và các công việc hoà bình nữa…. Nếu quý vị
muốn là anh em, thì hãy buông khí giới. Không thể yêu thương với vũ khí trong
tay…Hãy sử dụng các số tiền khổng lồ để mua và sản xuất khí giới cho các chương
trình phát triển kinh tế và thăng tiến an sinh cho các dân tộc….”
Tuy nhiên, vì các lý do lợi lộc
chính trị, địa lý chiến lược và kinh tế, nhất là các lợi nhuận của kỹ nghệ sản
xuất chế tạo và buôn bán đủ mọi thứ vũ khí tối tân, đã có rất ít chính quyền
lắng nghe các lời thỉnh cầu và cảnh cáo của các vị lãnh đạo tôn giáo. Các lời
kêu gọi của Đức Gioan Phaolô II đã không đưọc lắng nghe trong chiến tranh
Yougoslavie, chiến tranh vùng Balcan, chiến tranh tại Iraq, vùng Trung Đông.
Các lời Đức Biển Đức XVI kêu gọi đã không được lắng nghe trong chiến tranh vùng
Bắc Phi và Trung Đông nảy sinh sau mùa xuân Ả Rập. Và trong mấy năm qua Đức
Giáo hoàng Phanxicô đã mạnh mẽ tố cáo “Đệ Tam Thế Chiến từng mảnh” và kêu gọi
hoà bình cũng không được các cường quốc và các lực lượng lâm chiến lắng nghe.
Khi duyệt xét lịch sử thế giới
chúng ta nhận ra đã có biết bao cuộc diệt chủng được biết đến cùng như không hề
được biết đến và ghi trong sử sách. Điều đó đòi hỏi các tôn giáo phải nỗ lực
nhiều hơn nữa, bởi trách nhiệm của các tôn giáo là ngăn ngừa các tội phạm tàn
ác.
Hữu
Hòa